Hôm qua tôi nghe bên nhà hàng xóm có tiếng đập phá đồ đạc, cãi cọ to tiếng.
Tưởng vợ chồng bất hòa, nghe kỹ mới biết ông con trai hơn 30 tuổi đầu đang mắng chửi cha mẹ già 7-80 tuổi. Ông này nhìn trạc ngoài 30 và có một đứa con 5 tuổi rồi.Tôi nghe loáng thoáng đâu tiếng oán trách đau đớn: “Đời này tôi oán ông bà, ông bà đẻ tôi ra đã cho tôi được cái gì chưa?? Bây giờ tôi phải sống khổ sống sở thế này.
Tôi có C.H.Ê.T cũng là vì ông bà thôi. Ông bà nhớ lấy…”Nói xong hắn xách đứa con đang khóc thét bỏ đi, chỉ còn thấy tiếng khóc của bà mẹ và tiếng xì xào của mấy người hàng xóm. Tôi thiết nghĩ, đời có khổ cũng là do bản thân mình yếu kém, 30 tuổi đầu không làm nên trò trống gì còn quay ra vô ơn, oán trách cha mẹ già đã cả đời vất vả.
Ở quê tôi cũng có nhà bác Hoa Minh. Hai bác sống tốt chẳng ai phải phàn nàn. Thế mà được hai thằng con tứ bất tử. Ông lớn thì ham mê cờ bạc, đánh đập vợ con. Ông bé thì lười nhác, không chịu làm ăn, rượu chè be bét, trận rượu nào cũng chửi bới đòi lìa anh lìa em, lìa bố lìa mẹ,…60 tuổi đầu rồi mà hai bác vẫn phải nai lưng ra làm lụng nuôi cả cháu cả con. Nhà 4-5 đứa cháu đi học ông bà nuôi hết. Mỗi lần ông con uống rượu lên cơn đập phá, bác gái lại chạy sang nhà tôi lánh. Lần nào cũng vậy, tháng đôi ba lần, tôi oán thay bác!!!Sinh con ra, bản năng của người mẹ là yêu thương con vô điều kiện.
Chẳng cần mai này con lớn lên phải báo đền công ơn sinh thành dưỡng dục, chỉ cần con khôn lớn, trưởng thành, hạnh phúc thì lòng người mẹ cũng đã mãn nguyện, chẳng cần gì hơn.Đúng vậy, được con cái báo đền thì tốt, chẳng có thì cũng chẳng sao.
Thế nhưng, ngược lại, bị chính đứa con của mình vô ơn thì CÓ ĐÁNG KHÔNG?Chẳng người cha người mẹ nào mong muốn đứa con mình chăm ẵm, bế bồng, dành bao yêu thương, hết lòng hết dạ, lo cho mọi thứ trên đời lại quay ra vô ơn với mình.“Bà già lẩm cẩm. Lảm nhảm điếc cả tai.” – Nghe vậy, lòng mẹ nào không đau!Mà cũng chắc chắn một điều rằng những đứa con như vậy sẽ chẳng bao giờ có được một cuộc đời hạnh phúc.Nói không quá nhưng cha mẹ đã thất bại ở chính sự giáo dục của mình.
Vì thế nên, hỡi những ông bố bà mẹ, trước khi nuôi dạy con khôn giỏi, thành danh thành tài gì đó thì hãy dạy con thành NGƯỜI TỬ TẾ trước đã.Hãy dạy con biết trân trọng giá trị gia đình và sống với lòng biết ơn, có trên có dưới – có trước có sau.
Nói là vậy nhưng dạy sao cho được thì hoàn toàn không phải chuyện đơn giản chút nào.Nếu cha mẹ không nhìn nhận sớm về điều này để UỐN NẮN CON ngay từ khi còn nhỏ thì sau này có muốn cũng khó mà khuyên bảo được.”ĐỪNG ĐỂ MAI NÀY CON MANG ƯU PHIỀN VỀ CHO MẸ”